ĐẠM SẮC SẮC VI
NHẠT MÀU SẮC TƯỜNG VI
Chương 2.1
Đóng cửa lại, Mạch Nhĩ Sâm đối với lệnh điều động tạm thời trong tay Khoa Lâm hâm mộ không ngớt.
“Thiếu tướng quân đoàn năm Tạp Nhĩ, hắn cũng là thành viên vương thất không phải sao? Quả nhiên chỉ cần có trong người huyết thống vương tộc, tuổi còn trẻ cũng có thể leo lên cái loại địa vị cao đến người người đố kị này a, vừa nắm giữ quyền cao, lại còn được cưỡi chiến hạm không gian siêu cấp đi du lịch khắp nơi, được người người tung hô, buổi tối thì ăn chơi đàng điếm. Đối với bọn họ mà nói, muốn sờ mông các tiểu thư quý tộc thường ngày cao ngạo thực sự là một chuyện hết sức đơn giản…”
Mặt không đổi sắc nghe bạn cùng phòng lải nhải, Khoa Lâm đã rảo bước chân thon dài trở lại trước bàn, một lần nữa ngồi xuống tiếp tục công việc còn dang dở.
Trái ngược hoàn toàn với sự hưng phấn của Mạch Nhĩ Sâm, Khoa Lâm đối với mệnh lệnh này thực sự thấy có vấn đề.
“Mạch Nhĩ Sâm.”
“… Chà chà, quả nhiên từng làm quan quân tại đế đô thật là lợi, thủ trưởng cũng nguyện mang việc tốt như vậy đến giao cho ngươi. Nếu giỏi nịnh hót, nói không chừng thiếu tướng cũng đem ngươi cùng mang về đế đô ấy chứ? Phục hồi chức vị, thậm chí còn có thể thăng quan nữa.”
“Mạch Nhĩ Sâm.”
“Gì?”
“Nhìn xem mấy giờ.”
“A! Chết tiệt, quá mười giờ rồi!”
Đúng lúc nhìn đến chuông đồng hồ, Mạch Nhĩ Sâm như bị quất cho một roi, cắm đầu hướng bàn học.
* * *
Tuy rằng chống lại mệnh lệnh điều khiển của cấp trên thật không hay ho gì, nhưng thiên chức của quân nhân chính là phục tòng mệnh lệnh, tám giờ hôm sau, Khoa Lâm đúng hẹn xuất hiện tại Nhã Trác Tổng đốc phủ.
Phủ đệ xa hoa so sánh với nơi đóng quân đã đủ tạo ra sự khác biệt cực lớn, lại còn có thêm những cô hầu gái trẻ tuổi xinh đẹp, đến ngay cả mùi vị không khí bay vào chóp mũi cũng dính đầy hương vị khiến kẻ khác phải nhộn nhạo trong lòng. Nếu nhận được mệnh lệnh đến đây chính là Mạch Nhĩ Sâm, nhất định đã sớm kích động đến mặt mày nở hoa, hơn nữa say sưa ngây ngất ở đây rồi.
Nhưng tiếp nhận mệnh lệnh mà đến lại là Khoa Lâm, dường như từ lâu đã miễn dịch với tất cả những thứ này, hoàn toàn một bộ làm như không thấy.
Quân phục thiếu úy phẳng phiu, áo choàng đen tuyền của quan quân cấp dưới, đôi giày quân đội sáng bóng, dưới làn gió nhân tạo ấm áp nhẹ nhàng lay động, tại nơi tràn ngập mưu mô thủ đoạn bì lại với mùi không khí lạc thú bên trong phủ Tổng đốc, sự tồn tại của Khoa Lâm, thật giống như giữa cảnh xuân xán lạn của hoa viên đột ngột dựng lên một cột trụ bằng băng sừng sững vậy.
Có lẽ bởi vì khung cảnh thật không hợp nhau mới càng nâng mạnh cảm giác về sự tồn tại rực rỡ của hắn, ngay tại đứng ở phòng khách không quá mười phút, đã có đến ba bốn cô hầu gái trẻ tuổi kìm lòng không đậu len lén nhìn hắn qua khung cửa sổ.
Quản gia phủ tổng đốc đi đến, mời hắn lên thư phòng trên lầu.
Dẫn đường đến trước cửa thư phòng thì tự động đình chỉ cước bộ, quay đầu đối hắn lễ phép ra hiệu. Khoa Lâm gõ cửa, nghe bên trong truyền ra chỉ lệnh rõ ràng, liền tự mình mở cửa phòng đi vào.
“A, nhìn xem ai tới này?”
Đập vào mắt là khung cảnh nguyên bản một thư phòng đã được triệt để cải biến.
Xem ra nhân dịp thiếu tướng tôn quý dừng chân tại Nhã Trác tinh, Tổng đốc đã ân cần đem chính phủ đệ của mình ra dâng hiến rồi.
Để thỏa mãn vị khách nhân hiếm có này, đồng thời cũng không quan tâm bất luận cái gì gò bó, Tổng đốc và người nhà cư nhiên tạm thời tới sống tại khách sạn, lưu lại một phủ đệ hoa lệ phòng ốc mênh mang cùng người hầu đã được huấn luyện cơ bản.
Đương nhiên, trân phẩm rượu ngon đắt tiền mua về cất trong hầm cũng để dâng lên khách nhân hưởng dụng.
“Thật là rất đúng giờ a, Khoa Lâm. Nói tám giờ, sẽ không đến sớm một phút, cũng không tới trễ một phút.”
Với tướng mạo xinh đẹp bên dưới vẻ nham hiểm, vị hoàng thân vương thất tên Tạp Nhĩ đang tại nhâm nhi chén rượu, gần như cả nửa người lười biếng nằm ở trên sô pha.
Tuy chưa đến hai mươi tuổi, nhưng bởi vì thân phận hiển hách, đầu năm nay lại được quân bộ lần thứ hai thăng chức, dấu sao màu bạc gắn trên vai ngay ngắn càng thể hiện danh hiệu thiếu tướng cao ngất có mơ cũng không thể leo lên được.
Khoa Lâm hợp lại gót chân, cúi chào, “Thiếu úy Khoa Lâm, hướng Tạp Nhĩ thiếu tướng báo cáo.” Nhãn thần nhìn thẳng về phía trước đạm mạc gần như trong suốt, phảng phất giống như không nghe thấy giọng điệu trêu trọc của Tạp Nhĩ.
“Báo cáo được tiếp nhận, Khoa Lâm thiếu úy.” Đối mặt với sự lãnh đạm của Khoa Lâm, Tạp Nhĩ lộ ra biểu tình phẫn nộ, “Hiện tại bỏ cái bộ mặt đề phòng cấp trên đi, chúng ta có thể cùng tâm sự chút chứ?”
Với mái tóc vàng luôn được người khen, cắt tỉa theo một phong cách toát lên vẻ ngạo mạn không chút kiêng kị, Tạp Nhĩ dùng con mắt nâu xinh đẹp quan sát Khoa Lâm, chậm rãi ngồi dậy trên sô pha.
Bộ quân phục thiếu úy thiết kế tinh mỹ bởi tư thế phóng túng mà trở nên nhăn nhúm. Tạp Nhĩ chẳng thèm để ý giật lấy cổ áo, có vẻ như cổ áo cứng ngắc chặt khít làm hắn cực kỳ khó chịu.
Thấy biểu tình không tán thành của Khoa Lâm, hắn càng cố ý kéo phanh quân phục ra, đến khi cúc áo trên cùng bị giựt ra mới thoải mái mà thở một hơi, còn độc địa cười một cái làm trò: “Ta vĩnh viễn cũng không có khả năng như ngươi, mặc được quân phục đoan trang nghiêm túc đến nhường này, thật làm cho cả người phát nhiệt, hận không thể đem ngươi ăn tuốt…”
Đối với ngôn từ lộ liễu của hắn, Khoa Lâm chỉ là lẳng lặng nhìn.
Không trốn tránh đường nhìn của Tạp Nhĩ, cũng không làm ra bất luận cái gì phản ứng.
“Vì sao im lặng vậy, thiếu úy? Đối với lời nói thành thật của cấp trên không biết phải trả lời thế nào à?”
“Quan trên, trong lời ngài nói với ta có yếu tố tình dục.”
Nghe Khoa Lâm trả lời, Tạp Nhĩ tiện tay đặt chén rượu hồng lên bàn, bước đi thong thả xung quanh Khoa Lâm xem kỹ một vòng.
Một năm không gặp, vị thiếu úy từng làm vương thất thị tòng này vẫn như cũ mang trên người vẻ ôn hòa đạm bạc mà có mị lực khiến người ta phải hãm nhập phong cuồng.
Sống mũi thẳng tắp, nhãn thần kiên nghị, đứng dưới bất kì ánh mắt nào đều thản nhiên ưỡn ngực thong dong, tại nơi đế đô mỹ nữ như mây ngợp trời, rõ ràng tướng mạo bình thường mà sự tồn tại lại cường liệt đến mức khiến kẻ khác không thể rời mắt trộm nhìn.
“Yếu tố tình dục?” Tạp Nhĩ dừng lại sau lưng Khoa Lâm. Hai người chiều cao gần như bằng nhau, Tạp Nhĩ hơi hơi ghé lại, chóp mũi hầu như chạm vào chiếc gáy thon mảnh cương nghị. Hưởng thụ mùi vị của Khoa Lâm, vô sỉ cười, “Ngươi dùng từ như thế, ta sẽ nghĩ là ngươi đang câu dẫn ta đó. Dù sao thì, đường huynh thân ái của ta đã đem ngươi vứt bỏ. Mất đi sủng ái của người kế thừa Đế quốc, nên tìm một vị thiếu tướng trẻ tuổi thực lực không tồi để nương tựa, hẳn là một giao dịch có lời đi?”
“Báo cáo quan trên, ta không có ý định câu dẫn ngài. Thẳng thắn mà nói, ta đối với cái “căn rễ” độ dài lẫn độ thô đều không được tốt lắm đó của ngài, hoàn toàn không có hứng thú.”
Thích Khoa Lâm hơn Lăng Vệ bởi miệng lưỡi độc địa của ảnh này =))))
“Miệng lưỡi vẫn độc địa như vậy a.”
“Chỉ là đối với ngài thôi, quan trên.”
Bật lại đến cùng X-D
Vị thiếu úy trước mắt thẳng tắp như cây ngân thương, trên người tỏa ra vị lãnh đạm mà quỉ dị khiến người ta phải sinh lòng tà ác.
Mặc kệ tại lúc nào, cứ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng thanh tú này, con mắt lục nhạt mơ hồ như thể trong lòng thanh tịnh không vướng bận chút thế sự nào, là dục vọng tưởng muốn áp đảo hắn, xé mở, sau đó hung hãn xâm phạm đến tận khi hắn khóc lóc cầu xin tha thứ lại nổi lên, mãnh liệt khiến người ta phải rùng mình.
Đối với một kẻ vốn luôn được nuông chiều đắc vô pháp vô thiên, phóng đãng mỹ loạn như Tạp Nhĩ mà nói, trong cuộc sống sung mãn kích tình hòa quyền thế của hắn, hiện nay chỉ có một thứ khiến hắn thèm nhỏ dãi ba thước dài mà vẫn không thể động tay vào – chính là vị thị tòng quan quân tại đế đô, bị tất cả con cháu hoàng thất thèm muốn, được âm thầm gọi bằng cái tên đạm sắc sắc vi, Khoa Lâm.
Mà hiện tại, Khoa Lâm đã mất đi hắn đường huynh La Đan vương tử che chở, lại bị điều động đến một tinh cầu hẻo lánh, hơn nữa cuối cùng đã rơi vào tay hắn.
Nghĩ đến rốt cuộc có thể tự do muốn làm gì thì làm mà chiếm lấy vị thiếu úy trẻ tuổi trước mặt, Tạp Nhĩ trong lòng nóng rực một mảnh.
“Của ngươi thanh âm thật nhượng ta cương cứng.” Một lời trầm thấp, ẩn chứa nguy hiểm.
Đầu lưỡi, ở làn da sau gáy mềm mại nhẹ nhàng nhất liếm.
Chấn động rất nhỏ truyền từ đầu lưỡi đến đại não làm bùng lên dục vọng thèm khát.
Hắn thử bắt tay nhẹ nhàng từ phía sau ôm trọn cơ thể, hoàn trụ vòng eo dẻo dai của Khoa Lâm, như thể một con mãnh thú chuẩn bị tiến công.
Mỗi một động tác đều phi thường cẩn thận.
Thân là cùng vương tử tiếp nhận vương thất giáo dục, đồng thời cũng là đường đệ thân thiết, hắn có thừa cơ hội tiếp xúc gần gũi với thị tòng quan quân được đường huynh sủng ái, Khoa Lâm. Trong ấn tượng, Khoa Lâm cũng không phải đối phó dễ dàng như vậy.
Tuấn lãng mà băng lãnh, cá tính cũng bén nhọn tựa lưỡi dao, một chút không cẩn thận, sẽ bị đâm cho thủng ruột.
May mắn cho Tạp Nhĩ là, Khoa Lâm cũng không thấy có phản ứng gì.
Đúng lúc tay hắn ôm trọn thắt lưng Khoa Lâm, đồng thời hơi cố sức siết chặt thì, Khoa Lâm lại chỉ cúi đầu, không tiếng động liếc nhìn bàn tay đặt trên người mình.
“Thức thời đi, Khoa Lâm, người hiện tại đã không còn là thị tòng của vương tử nữa. Ta chỉ cần đưa ra một mệnh lệnh tùy ý là có thể tống ngươi vào ngục. Tại cái nơi như vậy, các nam nhân đói khát cũng không được quân tử như ta đâu.” Tuy rằng uy hiếp như vậy, thái độ Tạp Nhĩ vẫn có vẻ ân cần mà ôn hòa.
Hắn kéo quân phục Khoa Lâm, để Khoa Lâm xoay người đối diện với mình.
Nhìn thẳng vào cặp mắt lục nhạt mỹ lệ kia, liền hô hấp đều không nhịn được mà trở nên nóng rực. Ngữ khí của Tạp Nhĩ lúc này, tất cả bạn giường của hắn từ trước tới nay đều chưa bao giờ nghe thấy có khi nào ôn nhu đến vậy, “Yên tâm, ta sẽ không giống đường huynh vứt bỏ ngươi như vậy đâu, chỉ cần ngươi thông minh một chút, Khoa Lâm.”
Nghiêng đầu, đặt nụ hôn mà rất lâu trước đây đã luôn thèm muốn, tưởng tượng ra đôi môi người kia là cái gì vị đạo.
Khoa Lâm nhìn hắn tới gần, khi môi hai người gần như chạm vào nhau trong nháy mắt liền quay đầu.
Tạp Nhĩ sao có thể để mỹ thực đã đến miệng còn đào tẩu, nắm lấy cằm buộc hắn quay lại, để phòng ngừa hắn tiếp tục phản kháng, dùng cách đã được huấn luyện khóa cổ tay hắn, dùng lực hướng ra đằng sau.
Tư thế này bắt Khoa Lâm bởi vì bị đau mà phải tự mình ghé vào càng sát.
Khoa Lâm âm thầm thở ra một hơi, không chút do dự mà nhấc đầu gối, một phát thúc lên. Góc độ chính xác cùng tốc độ mạnh mẽ hoàn mỹ kết hợp không chê vào đâu được.
“A!” Bụng dưới đột nhiên truyền đến đau đớn thiếu chút nữa khiến Tạp Nhĩ té lăn ra đất.
Phần bụng mềm mại bị thúc một gối không chút lưu tình, cho dù người từ nhỏ đã trải qua đủ loại thể năng huấn luyện như Tạp Nhĩ cũng chịu đựng không nổi.
Chỗ này chỉ là bụng dưới thôi nha, không phải chỗ hiểm nhe =))
Buông ra Khoa Lâm, quỳ sụp xuống trên tấm thảm tinh mỹ, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu tướng gần như méo xẹo hẳn đi.
Cái này hậu quả một nửa là do hắn tự tìm, cự ly quá gần giúp Khoa Lâm càng dễ dàng ra chiêu đắc thủ. Mà kẻ dương dương tự đắc như Tạp Nhĩ luôn luôn quên kỹ năng cận chiến của Khoa Lâm giỏi như thế nào.
Nhớ hồi còn ở trong cung đình, các vị vương tôn công tử muốn giở trò vụng trộm đều đã phải ăn không ít cái món này.
“Lá gan của ngươi… thật là lớn. Đã phạm thượng, hơn nữa là mạo phạm một thiếu tướng, xem ra ngươi tuyệt không sợ bị đưa vào ngục giam.”
Sau một hồi lâu, đau đớn ở bụng dưới đã hơi chút giảm xuống.
Tạp Nhĩ thở hổn hển từ trên thảm đứng lên, tàn bạo nhìn Khoa Lâm.
“Không phải là mạo phạm, quan trên, đây là phản xạ có điều kiện.” Người đánh lén biểu tình trước sau vẫn như một, không hề biến đổi, ngôn từ nhưng lại thâm độc khiến người ta líu lưỡi. “Đổi lại là quan trên, bị một con bò sát đã nhỏ lại ẻo lả cứ cố chui vào thân thể của ngài, ngài cũng sẽ làm như vậy thôi.”
“Đã nhỏ lại ẻo lả… bò sát?” Ngữ khí Tạp Nhĩ nhắc lại một cách nguy hiểm.
“Đúng vậy.”
Tạp Nhĩ nổi cơn phẫn nộ, “Ngươi như vậy hình dung ta hùng vĩ khí quan? Khoa Lâm, ngươi chưa từng có xem qua ta cái kia mà? Tuyệt đối vừa to lại vừa cứng, khiến ngươi tim đập thình thịch.”
Không thể chịu nổi độ bỉ của anh này!
“Xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, quan trên, mặc kệ cái đó của ngươi trưởng thành bộ dáng gì đi nữa, ta cũng sẽ không mở chân hoan nghênh ngài đâu.” Khoa Lâm nhìn không chớp mắt, từ khi vào cửa đến giờ, ngoại trừ một cái lên gối cực nhanh, còn lại vẫn luôn duy trì dáng đứng thẳng tắp của quân nhân.
“Vô liêm sỉ, ngươi nghĩ ngươi vẫn còn là độc chiếm của vương tử điện hạ sao? Bị ném đi thành cái dạng này! Bị vứt bỏ thì nên có bộ dạng bị vứt bỏ, đừng có bày ra một mặt cao ngạo, ngươi đã không còn tư cách trèo lên giường của vương tử nữa rồi. Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, ta không tin ngươi một mình có thể đánh thắng được toàn bộ thị vệ của doanh trại ta!” Khuôn mặt Tạp Nhĩ trở nên dữ tợn.
Mỹ thực ở trước mắt, hắn thế nhưng vừa trải qua giáo huấn, không dám tùy tiện tiến lên đối phó Khoa Lâm.
Hai người thân phận cách xa, hắn đương nhiên có cách tìm được phương pháp khác hưởng thụ thân thể Khoa Lâm. Đưa cổ tay lên miệng, thông qua bộ truyền phát vô tuyến đối với thị tòng ở bên ngoài hạ đạt mệnh lệnh, “Kêu hai mươi đấu sĩ chuyên nghiệp tới đây, mang theo roi da và dây thừng, mau!”
Khoa Lâm vẫn đang đứng giữa thư phòng, nghe thấy Tạp Nhĩ hạ lệnh, lưng bỗng nhiên căng thẳng.
Khi còn tại đế đô đảm nhiệm chức thị tòng vương thất, hắn đã thật sâu minh bạch những tên con dòng cháu giống này có bao nhiêu vô pháp vô thiên, nếu không phải cố kỵ vương tử điện hạ, Tạp Nhĩ cùng với những kẻ mang ác tâm quấy rối như Tạp Nhĩ có thể đã sớm đắc thủ từ lâu rồi. Ở trong mắt những kẻ này, thị tòng quan quân không có gia tộc bối cảnh, cùng những con côn trùng với tay chộp được chơi chán thì bỏ vốn không khác gì nhau.
Mất đi sự che chở của vương tử.
Đã từng là độc chiếm.
Bị vứt bỏ…
Tuy trên mặt vẫn duy trì biểu tình lạnh lùng, nhưng lời Tạp Nhĩ nói, tựa như lưỡi dao nhỏ, găm ở trong lòng lưu lại đau đớn khôn nguôi.
Không nhận được một lời giải thích, bị vô duyên vô cớ trục xuất đến hẻo lánh tinh cầu, nỗi tuyệt vọng khi nhận được mệnh lệnh một năm trước, đến hôm nay vẫn không mảy may giảm bớt.
Vương tử thậm chí không cho hắn lấy một cơ hội gặp mặt lần cuối.
Trước bị người ở vị trí tối cao vứt bỏ, sau đến phiên kẻ quyền quý bậc nhất nhục nhã xâm phạm.
Đương thành tích tốt nghiệp trường quân đội xuất sắc, hăng hái được tuyển làm thị tòng vương thất thì, Khoa Lâm chưa từng nghĩ tới số phận của mình sẽ trở nên không thể chịu được như thế này.
Cốc, cốc.
Tiếng đập cửa vang lên, Khoa Lâm càng thêm trầm mặc, thùy hạ mắt, yên lặng nhìn kĩ khẩu súng đeo bên hông của mình.
Chân thành mà nói, mặc kệ là giết đối phương hay là tự sát, đều chưa thể biết được. -> Dịch bừa
“Tiến vào.” Tạp Nhĩ đắc ý cười rộ lên.
Cửa phòng mở, hai mươi thị vệ được doanh trại tuyển ra thế nhưng không có nhào vào. Người đứng ở trước cửa cũng khoác một bộ phục sức thiếu tướng mới tinh, dấu sao màu bạc gắn trên vai áo tỏa sáng lấp lánh. So sánh với khuôn mặt nữ tính tuấn mỹ đang lộ vẻ tức giận của Tạp Nhĩ, người này có hàng lông mày đen dày hơn một chút, đường viền cũng rất có vẻ nam tử khí khái, nhưng đôi mắt của hai người lại phi thường giống nhau, rõ ràng có quan hệ huyết thống.
“Cư nhiên là ngươi?” Thấy ca ca xuất hiện tại cửa, Tạp Nhĩ không chỉ không tỏ chút hoan nghênh, trái lại lộ ra một bộ chuyện tốt bị người ta phá đám bất mãn biểu tình.
Không để ý đến đệ đệ ám chỉ, Ni Khắc cứ thế đi vào thư phòng, “Không sai, là ta, chứ không phải đám hai mươi đấu sĩ chuyên nghiệp kia của ngươi.” Vóc người hắn cao hơn đệ đệ của mình một chút, vai cũng rộng hơn, quân phục thiếu tướng mặc ở trên người, mang cho người ta cảm giác ác bách đầy nguy hiểm.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Khoa Lâm, lại như người bạn tốt, “Khoa Lâm, đã lâu không gặp.”
“Ni Khắc thiếu tướng.” Khoa Lâm nghiêm túc chào theo nghi thức quân đội.
Tuy rằng đám thị vệ mang theo roi da cùng dây thừng không xuất hiện, thần kinh căng thẳng của Khoa Lâm vẫn không chút nào thư giãn.
Trái lại, tình huống càng trở nên tồi tệ.
Trước kia còn ở cạnh vương tử điện hạ, đại bộ phận quý tộc trẻ tuổi có trong tay quyền cao thế trọng hắn đều có thể nắm bắt. Nếu như nói Tạp Nhĩ thiếu tướng chỉ là một con tiểu hồ ly tham lam nóng nảy, vậy thì ca ca của hắn Ni Khắc, không thể nghi ngờ, là một con lang sói hung ác độc địa giảo hoạt luôn biết chờ đúng thời cơ, một phát ngoạm chặt địch nhân, thẳng đến khi địch nhân hoàn toàn tắt thở.
Đám nhà giàu phóng đãng ở đế đô, thái độ càng hòa ái bao nhiêu, thì thủ đoạn thường đê tiện bấy nhiêu.
“Phi thường tưởng niệm nhãn thần lạnh lùng của ngươi a, Khoa Lâm. Đã một năm rồi sao?” Ni Khắc nhẹ nhàng ghé ngồi vào mặt bàn, đánh giá Khoa Lâm.
Huynh đệ đồng tâm, hắn đã quá rõ ràng Tạp Nhĩ trong lòng có cái quỷ gì chủ ý.
Tiểu ngu ngốc, rốt cục nghe được nơi Khoa Lâm bị điều đến, lén lút một mình tới đây, muốn mượn danh thiếu tướng, ỷ thế hiếp người mà mang đạm sắc sắc vi độc chiếm, loại chuyện ngu xuẩn như thế này cũng chỉ có hắn khả ái đệ đệ mới làm ra được.
“Tại Nhã Trác tinh vẫn khỏe chứ?”
“Ta cực kỳ tốt, quan trên.”
“Thật không?” Một câu ý vị thâm thường.
Khoa Lâm biểu tình vẫn như cũ, nhưng con ngươi ở chỗ sâu trong chớp mắt lay động, thế nhưng vẫn không thoát khỏi sự quan sát tận lực của Ni Khắc.
“Từ hôm nay trở đi, cảm phiền ngươi trở thành thị tòng của hai chúng ta. Những thị tòng mang theo từ đế đô đối với Nhã Trác tinh đều không hiểu gì, khó có được người như ngươi vừa biết nghi lễ ở đế đô, vừa có kinh nghiệm một năm ở nơi này.”
“Cái gì chúng ta?” Tạp Nhĩ buồn bực ở một bên xen vào, “Điều lệnh có viết rõ, hắn là dưới quyền điều khiển của một mình ta.”
Cho dù là anh trai ruột, Tạp Nhĩ cũng không cam tâm tình nguyện cùng nhau chia sẻ Khoa Lâm.
Cái này nam nhân cả người mang theo băng ý, tinh khiết trong lành khiến người ta không thể nguyện ý để bị chia chác cho dù chỉ là một chút.
Phải hoàn toàn chiếm giữ mới tốt.
“Để ngươi điều khiển như vậy, không được đến tối hôm nay, chúng ta đã có thể vì thiếu úy cử hành tang lễ rồi.” Ni Khắc hung ác liếc xéo đệ đệ, ánh mắt chuyển qua trên người Khoa Lâm, nhất thời dừng lại tại khẩu súng đeo bên hông của hắn. Phảng phất nổi lên âm mưu nào đó, Ni Khắc đường nhìn mang đầy thâm ý, “Thân là thành viên vương thất, thế nhưng ép buộc quan quân cấp dưới làm chuyện tình dục là điều hết sức đê tiện đó.”
Bị quan sát như một con mồi, Khoa Lâm dùng ánh mắt đạm bạc nhìn thẳng vào Ni Khắc đón nhận hắn đường nhìn.
“Chân thành tán thành qua điểm của ngài, quan trên.” Hắn ngữ điệu bình thản mà nói.
Ni Khắc cười một cách giảo hoạt, “Bất quá nếu như song phương tự nguyện, thì không thể nói gì thêm nữa.”
“Theo ta cá nhân mà nói, quan trên, ta khó có thể tưởng tượng loại này song phương tự nguyện tình huống sẽ phát sinh.”
“Đường huynh của chúng ta, người thừa kế của Đế quốc, La Đan vương tử ngày mai sẽ đại giá quang lâm Nhã Trác tinh. Cái này vương tử giá lâm là nhất cấp tuyệt mật tin tức, đối với ngươi mà nói thế nào đây? Khoa Lâm thiếu úy.”
Khuôn mặt thờ ơ lạnh lùng của Khoa Lâm, rốt cục sau khi nghe thấy một tin chấn động, khẽ khàng nứt gãy.
Note:
Tạp Nhĩ: là phiên âm của tên tiếng Anh Karl.
Ni Khắc: là phiên âm của tên tiếng Anh Nick.
Tuy nhiên dùng tên tiếng Anh nghe rất cứng và không hợp cảnh tí nào nên mình giữ nguyên tên tiếng Trung.